TÔI CHƯA BAO GIỜ MONG ƯỚC ĐỒNG ĐỘI CỦA MÌNH SẼ CÓ NHÀ CÓ XE CẢ!
Thật đấy. Từ từ đã nào, tôi biết là nhiều anh chị và các bạn đọc đến đây sẽ nổi xung lên : Thằng này lại ăn tục nói phét. Hay đại khái "mày đã làm gì cái gì cho đồng đội mày rồi nào". Đúng mà, ghi nhận điều đó. Nhưng dành 1 phút, không 2 phút để tôi chia sẻ được chứ :
Bản chất lại đi từ tư duy gốc :"NHÀ là gì?" Và "XE là gì?". Nhà và xe có phải đích đến cuối cùng của các bạn? Hay nó là thứ để chúng ta mang ra để PUSH tinh thần và thúc đẩy lòng tham danh của anh em. Ý tôi theo nghĩa tốt nhé! Làm kinh doanh mà không đẩy được tinh thần của anh em thì có mà sạt nghiệp, nhưng cách chúng ta làm ntn cho đúng đắn nhất. Nếu như tất cả anh em chúng ta có nhà có xe rồi, thì chúng ta sẽ làm gì tiếp? Tiêp tục cố gắng để có nhà sịn hơn và xe sang hơn ư??? Vậy chúng ta chạy đến bao giờ?
Hồi mới kinh doanh tôi mới chỉ làm quen với các giao dịch trăm nghìn, thậm chí chục nghìn. Sau này vài triệu, chục triệu và hàng trăm triệu mỗi lần. Tôi không thấy vui lắm, và tôi cũng khuyên anh em của tôi đừng vui quá. Đừng tự mãn quá. Bởi "cầu bất đắc khổ". Hãy coi việc chúng ta là có nhà, có xe và có một tài sản vật chất lớn là điều bình thường và đương nhiên sẽ xảy ra sau sự nỗ lực của bản thân. Nhưng có rồi mà vui, sướng rồi tự mãn sẽ gieo nghiệp về sau ắt sẽ không thành. Có bần hàn, có khó khăn mới giữ được ý chí và sự khiêm nhường tối đa. Khoe tiền, khoe của, khoe danh là thứ tôi đã từng và thấy hổ thẹn với nó! Tôi biết nhiều anh chị nghĩ khác. Tôi rất trân trọng!
Tôi chỉ muốn anh em đi với tôi, kiếm được tiền nhiều hay ít thì cái họ phải giữ được đó là phẩm chất đạo đức và tình yêu thương. Không làm việc ác còn hơn làm việc thiện. Tôi biết tôi như vậy, sẽ thật khó để một cô gái nào đó yêu tôi, tôi cũng không lo lắng gì bởi tôi biết sẽ có người phù hợp gắn bó sau này.
Tôi không ngại đầu tư tiền cho anh em và giá trị chung nhưng rất cân nhắc đầu tư tiền cho bản thân (trừ quỹ học, quỹ phát triển mối quan hệ, còn mua cái này cái nọ, gần như tôi không chú trọng nhiều).
Tôi nhớ ngày trước, khi làm founder CLB kỹ năng mềm tôi luôn tỏ ra nguy hiểm, tỏ ra trịnh trọng. Còn giờ trừ lúc tiếp Khách hàng và đối tác, nhìn tôi như sinh viên. Nhiều người bảo dạo này nhìn tôi trẻ ra là vậy đó. Tôi thấy thế là đủ, là hạnh phúc, không mong cầu hơn. Vì tôi không muốn để bối cảnh dẫn dắt cảm xúc của mình. Không để bản thân si mê vật chất mà phải quản trị được nó. Việc đó khó như lên trời vậy! Thật đấy!
Này, những người anh em, có nhà có xe đương nhiên rồi để đảm bảo cuộc sống nhưng đừng vì nó mà trở nên khát máu, trở nên ích kỷ và tự mãn. Làm việc cố gắng và âm thầm mỗi ngày thì mọi thứ đến với ta thật tuyệt cho dù thành công hay thất bại.
Tôi nhớ ngày trước, khi làm founder CLB kỹ năng mềm NUCE tôi luôn tỏ ra nguy hiểm, tỏ ra trịnh trọng. Còn giờ trừ lúc tiếp Khách hàng và đối tác, nhìn tôi như sinh viên. Nhiều người bảo dạo này nhìn tôi trẻ ra là vậy đó. Tôi thấy thế là đủ, là hạnh phúc, không mong cầu hơn. Vì tôi không muốn để bối cảnh dẫn dắt cảm xúc của mình. Không để bản thân si mê vật chất mà phải quản trị được nó. Việc đó khó như lên trời vậy! Thật đấy!
Nguồn : Đỗ Quang Minh - thành viên khởi nghiệp Việt Nam
Post a Comment