NƠI NÀO CÓ BỨC XÚC, NƠI CÓ ĐÓ CƠ HỘI. - Blog XuongVietNam - Cộng đồng Xưởng Việt Nam

Header Ads

NƠI NÀO CÓ BỨC XÚC, NƠI CÓ ĐÓ CƠ HỘI.


DOANH NHÂN QUẦN CHIP
Sự nghiệp " kinh doanh" của tớ bắt đầu với việc bán phụ kiện của nam ( quần chip) từ hồi còn học cấp ba. Nếu hồi đó tớ có tầm nhìn xa và tiếp tục sự nghiệp có thể giờ này nó có thể là công ty tầm cỡ như Victoria'secret không chừng. Và tớ có thể đã là Triệu phú đô la nữa chứ. Chuyện là như vầy.



Chả biết bây giờ bọn nhóc teen gọi sự bất tiện này là gì. Còn bọn con trai mới lớn tụi tớ hồi đó gọi là hội chứng 12 GIỜ. Một hành vi mất kiểm soát một bộ phận nhỏ trên cơ thể của mấy thằng con trai mới lớn.
Tớ và đa số bọn bạn hồi đó được lớn lên trong môi trường, kể cả môi trường sống và môi trường giáo dục luôn coi chuyện giáo dục giới tính là chuyện nhạy cảm, chả ai dám đề cập tới, nếu đem nói công khai lại bị coi là " Dê cụ", đầu óc đen tối, rồi biến thái, bệnh hoạn. Chả thế mà cô giáo sinh học của tớ đứng trên bục giảng mấy bài cơ thể người mà mặt cứ như gấc chín, mắt thì toàn nhìn trần nhà làm bọn tớ ú ớ Vịt giời, không biết cô giảng cho bọn tớ hay giảng cho cái trần nhà nghe.
Đấy. Cha mẹ không chỉ, thày cô không dạy, biết học ai. Bọn con gái thì cí kinh nghiệm của mẹ, bọn tớ cí kinh nghiệm kiểm soát chuyện ấy của ai, ai đủ dụng cảm để chia sẻ với chuyện "mất nết" ấy.
Hồi cấp hai là may chán, vì mọi thứ chỉ mới nhú, " năng lượng" còn yếu với lại nhà trường chưa bắt phải đóng thùng nên còn có lớp lá chắn bao phủ.
Mọi chuyện khủng khiếp hơn là khi lên cấp ba nhà trường có quy định tất cả mọi học sinh phải bỏ Áo trong quần khi đến trường. Không chỉ riêng tớ, đám học sinh nam trong trường hầu như phải dành nhiều thời gian để đấu tranh thần kinh hơn là suy nghĩ về bài học.
Nhiều bữa ra chơi lũ bạn ùa ra như ong vỡ tổ chỉ còn lại mấy thằng ngồi im thin thit tại chỗ là tớ biết bọn này đang bị hội chứng 12 giờ rồi. Mà bịn nó ngụy trang khéo lắm, nếu bị bạn bè kéo ra, bọn nó giả vờ đọc đọc viết viết như thể chăm lo chuyện học hành lắm. Tớ biết tỏng bọn này, mấy thằng toàn đội sổ, nghịch như giặc mà chăm chỉ đột suất hả. Đừng có vải thưa che mắt thánh. Ông cũng đang khốn khổ với chuyện này lắm nên ông đi guốc trong bụng bọn mày.
Nhưng khủng khiếp hơn cả là những tiết thể dục, vì phải vận động nhiều, cọ sát nhiều nên hội chứng có thể khiến khổ chủ ngượng chín mặt bất cứ lúc nào. Có bận đang tung tăng chơi chả biết tại sao nó lại cựa quậy. Càng lúc càng khó kiểm soát, may mà tớ nhanh chí, chuyển sang tư thế lom khom đi, đám bạn thấy lạ hỏi đành phải nói láo. Ôm bụng giả vờ kêu đau, mất một lúc mới đạt trạng thái bình yên trở lại. Toát cả mòi hôi mẹ, mồ hôi con.
Chuyện đó hành hạ mình suốt máy tháng trời, có bữa căng thẳng quá chả dám đi học, nghĩ mãi chẳng có cách nào khắc phục tình trạng này. Đời mới trải qua làm gì cí kinh nghiệm, còn đời ông, đời bố tớ xấu hổ, đâu dám hỏi mà cũng chắc như tớ thôi. Không có biện Pháp kiển soát đâu. Cái thứ " trên bảo dưới khi ông nghe" thì chỉ cí nước ăn vài tạ rau Dăm mới hoạ may bắt nó nằm im.
Rồi chuỗi ngày khốn khổ kéo dài cũng qua đi. Cũng một ngày tớ bước qua bóng tối của sự sợ hãi. Tớ tìm ra bí quyết mà sau này mới hiểu bọn đồng lứa ở thành phố dùng từ lâu. Sau này mấy lần ở lại nhà mấy thằng bạn trên huyện mới biết, ngoài cái quần tà loỏng bên ngoài tụi nó có them cái quần bé bé hình tam giác, tất nhiên mình không dám hỏi vì như thế chả khác nào bảo tụi nó: Ê mày tao là thằng nhà quê tội nghiêp.
Vậy là bằng chí tưởng tượng tớ hình dung ra chức năng, công dụng, cấu tạo và phương Pháp sử dụng phát kiến vĩ đại đó. Vậy là cũng có giải Pháp cho nỗi niềm không biết tỏ cùng ai.
Nhưng vấn đề tiếp theo là mua bằng cách nào, làm sao dám vác mặt ra chợ hỏi mua. Cũng chả biết nhờ ai vào cái tuổi dậy thì, vừa xấu hổ vừa chả biết nó tên là gì. Quyết định cuối cùng là nhờ mẹ, nhưng mở lời thế nào. Qua tuổi dậy thì, hầu như mẹ con không còn gần gũi như lúc bé tí, suốt ngày bám mẹ dòi sờ ti nữa, đặc biệt lại là chuyện đàn ông đàn ang.
Nhà quê mà đâu biết nó là đồ quỷ gì, sau mấy ngày đấu tranh, tớ cũng phải ra quyết định, tối đó lấy hết dũng khí sang nhờ mẹ, vậy mà đứng trước của phòng lại không dấm vào, vì không biết bât đầu ra sao. Đi tới đi lui vài vòng, chưa nghĩ được câu đầu làg gì thì mẹ bước ra. Bắt gặp tớ bối rối đứng trước phòng là biết chắc có chuyện.
Tớ đưa mẹ tờ giấy vẽ sẵn một vật hình tam giác. Mai Mẹ mua con cái này.
Mẹ nhìn tôi ánh mắt dò xét: mua cái này tặng ai à.
Trời ơi, sao mẹ tôi lại nghĩ ra đc chuyện kinh hồn đến thế.
Tôi đỏ gay mặt, gắt một tiếng chống chế. Mua đồ nam ấy, rồi lủi vội về.
Cuối cùng cũng đc như ý, tôi đã cí được thứ giải thoát nỗi sợ và sự xấu hổ của một thằng trai mới lớn, moitj cảm giác mà không gì tả nổi. An toàn, tự tin và quyết thắng. Hì
Từ sau lần đó tớ có thú vui là thích chọc ghẹo mấy thằng đang bị hội chứng 12h, cứ nhìn thằng nào mặt căng thẳng, ngồi bất động như tượng đá là tớ biết ngay, sáp lại luôn. Tìm cách lôi ni ea khỏi chỗ cố thủ, có lần gặp đứa ngượng quá chửi tớ một trận thối thây.
Dần dà, tớ bât đầu suy nghĩ đến việc tại sao mình không giúp tụi nó nhỉ. Vậy là tớ chuyển qua thỏ thẻ. Tao có bán quần đó... Bắt đúng đối tượng và đúng nhu cầu, tớ nhanh chóng có được các đơn hàng đầu tiên. Vừa giupa được bạn, vừa có tiền, chỉ mỗi tội mang tiếng thằng buôn Quần sịp. Mặc kệ, có tiền thì làm, xấu hổ lấy rổ mà che.
Chẳng bao lâu bọn lớp khác, khoá khác bắt đầu biêta tới tớ là người cung cấp bộ giải Pháp thần kỳ kiểm soát hội chứng 12h, và hàng đặt về bán không kịp bà con ạ. Càng cí tiền tớ càng hăng. Quyết định mở rộng quy mô. Thuê hai thằng bạn thân chuyên đi guài hàng và tư vấn kích cỡ. Có bữa đến trường cặp sách của ba thằng tớ căng phồng, tưởng bọn này chăm học ai ngờ bên trong toàn quần sip. Trụ sở giao dịch ở ngay nhà vệ sinh nam trong trường. Kinh thật cứ như bọn xã hội đen buôn hàng cấm.
Được thời gian có chút vốn liếng, tớ nghĩ nếu cứ làm trong bóng tối sẽ chẳng tăng thu nhập được, chi bằng mình chơi công khai. Một kế hoạch PR hoàn hảo trong đầu, tớ nghĩ đến các buổi học sinh học, nếu lồng ghép moitj vài câu giới thiệu nhỏ vào chắc chắn doanh thu còn tăng nữa. Và người tớ nghĩ dena cho việc bá này là Thầy Hiệu Trưởng.
To gan lớn mật thật. Hai thằng kia chửi tớ một chặp. Mày bệnh nặng quá rồi, tỉnh đi con. Buôn bán trong trường bị bắt là đuổi học như chơi vậy mà mày còn nghĩ quảng cáo công khai.
Tớ sự tỉnh, đúng là tiền làm tớ hoa mắt thật, mãi bán mải buôn quên cả việc học đến noiix từng là thằng học đứng top đầu lớp, vậy mà tớ tụt dóc không phanh an toạ ngay vị trí thứ hai từ cuối lên.
Cảm ơn hai thằng bạn, hai thằng nhân Viên tốt bụng nếu không chắc hôm sau tớ được lên váo tường nhà trường với cái tít doanh nhân trẻ, rủ thày hiệu trưởng bán quần sịp mất.
Ít lâu sau tớ buộc phải ngưng thương vụ này vì thành tích học tụt dốc không phanh, thày cô báo về nhà khiên tớ bị cấm vận tất cả. Tiếc thật sự nghiệp đang lên mà đành bỏ dở. Dù ngưng hoạt động Vậy nhưng tên doanh nhân quần sịp vẫn theo tớ thêm vài năm.
Sau vụ này tớ cũng hiểu được moitj quy luật mà những người làm kinh doanh vẫn hay nhắc tới. Ở đâu cí bức xúc, ở đó có cơ hội.
Vịt tri kỷ

Không có nhận xét nào