CÂU CHUYỆN KHỞI NGHIỆP (P3) – VỆT NẮNG CUỐI TRỜI
Phần 3 này, tôi sẽ kể cho các bạn diễn biến tiếp theo của hành trình khởi nghiệp của tôi. Công việc làm công ăn lương có vẻ là một cái gì đó yên ổn trong mắt mọi người, nhưng trong lòng tôi, nó chưa bao giờ ổn,….
Bị ba mẹ cấm cản và trắng tay sau lần kinh doanh thất bại, tôi quay trở lại việc học hành. Cũng vì là năm cuối đại học, nên tôi không đi dạy thêm gia sư nữa. Quãng thời gian kinh doanh nhiều trải nghiệm, nhưng cũng làm kết quả học tập của tôi kém hơn các bạn rồi. Tôi lại đèn sách mong gỡ gạc lại cái gì đó cho mình. Vì tôi không muốn mất trắng! Tôi vẫn ấp ủ trong lòng mình: “Ra trường, đi làm thuê cố vốn liếng, tôi sẽ làm lại!”
Rồi ngày tốt nghiệp cũng tới, tôi ra trường đúng hẹn. Mọi thứ có vẻ khá suôn sẻ, tôi phỏng vấn và làm việc cho một công ty của Hàn Quốc. Nhận mức lương khá tốt, tôi được phân công làm việc trong một nhà máy sản xuất ở tỉnh Thái Nguyên. Vì ở Hà Nội, nên ngày ngày tôi phải đi làm rất sớm và về nhà khá muộn. Tôi chấp nhận nó như một lẽ thường tình. Vì tôi nghĩ rằng, lương tốt đồng nghĩa với sự trả giá bằng sức lao động.
Tôi đã bắt đầu gửi tiền cho bố mẹ được rồi !
Tôi miệt mài làm việc không biết mệt mỏi. Có những ngày tăng ca về muộn, những cuối tuần chẳng được nghỉ ngơi. Có cả những ngày, chỉ là câu chào vọng vào phòng ba mẹ, rồi lại vội vã đi làm. Có những ngày, khi tôi về, ba mẹ đã ngủ say....
Đến một ngày, tôi bắt đầu chán nản.
Đến một ngày, tôi bắt đầu chán nản.
Bạn cũng biết, dân văn phòng, sáng đi làm, chiều tối về nhà. Cuối tuần, họ được nghỉ ngơi thư giãn rồi lại bắt đầu tuần mới. Mọi thứ được sắp đặt theo một qui trình cũ kỹ như vậy. Tôi đặc biệt hơn chút, tôi bắt đầu đi làm từ tờ mờ sáng, tối mịt mới về đến nhà. Hôm nào phải tăng ca làm muộn, tôi về đến nhà đã chạm ngưỡng nửa đêm. Tôi bắt đầu thấy mệt mỏi. Ngày này, tôi chẳng muốn dậy đi làm nữa. Lưng tôi mỏi vì ngồi xe ô tô mấy tiếng mỗi ngày, chân tôi đau vì chạy khắp xưởng khảo sát sản xuất. Ngày nọ, tôi chán cảnh dậy sớm đợi chờ xe bus, xếp hàng qua cửa từ. Tôi cũng chán cả cảnh xếp hàng ăn cơm, xếp hàng đợi xe bus ra về. Tôi chán mọi thứ dập khuôn sẵn như chính những cỗ máy trong nhà máy kia. Tôi làm việc không còn tâm huyết nữa. Tôi như trầm cảm không nói chuyện với ai, tôi chẳng còn tí động lực nào hết.
Sự ham muốn kinh doanh của tôi lại trỗi dậy. Tôi quyết định viết đơn nghỉ việc !
Tôi muốn rũ bỏ cái vỏ bọc an toàn này để làm công việc kinh doanh mà tôi mong muốn. Lần này, tôi thận trọng hơn, nhưng cũng tự tin hơn rất nhiều. Những bài học thấu xương rút ra từ lần trước, những mối quan hệ mới trong mấy năm đi làm, một số vốn rủng rỉnh hơn trước rất nhiều. Tôi lại muốn được đắm mình trong kinh doanh, được tự do trong khoảng trời tôi muốn.
Trong lúc tìm kiếm các sản phẩm để kinh doanh tiếp, tôi biết được dự án F1 Khởi Nghiệp Tinh Dầu của Khởi Nghiệp Việt Nam. Là một người đã từng sử dụng sản phẩm tinh dầu, tôi bắt đầu hứng thú với dự án này. Tôi quyết định đăng ký ứng tuyển vào nhân sự F1
Có lẽ cũng một chút từng trải, một chút khao khát muốn bứt phá giới hạn, một chút may mắn của bản thân, tôi đã góp mặt trong team F1 Khởi nghiệp tinh dầu hiện tại.
Bước khởi nghiệp tiếp theo sau này, có thể tôi sẽ lại gặp những khó khăn nhất định. Nhưng tôi tin, tôi sẽ không “một mình” như lần kinh doanh bạc năm đó. Vì tôi biết, tôi luôn có Khởi Nghiệp Việt Nam đi cùng, tôi có những đồng đội F1 Tinh dầu tuyệt vời.
(Còn tiếp…)
Tác giả: Mai Nguyen - thành viên khởi nghiệp Việt Nam
Post a Comment